Giải vô địch bóng đá thế giới dành cho nam dự kiến mở rộng quy mô lên 48 đội tuyển tại kỳ World Cup 2026, diễn ra trên sân Mỹ, Mexico và Canada. Tuy nhiên, dù số lượng đội tham dự tăng đáng kể so với 32 đội trước đây, nhiều quốc gia có dân số đông nhất hành tinh lại tiếp tục vắng mặt trong danh sách góp mặt. Nhiều cường quốc bóng đá từng được kỳ vọng như Nigeria cũng chịu thất bại ở vòng play-off gần đây. Việc này đặt ra câu hỏi về nguyên nhân khiến những quốc gia đông dân không thể tranh tài ở đấu trường lớn nhất thế giới.
Ấn Độ giữ vị trí quốc gia đông dân nhất trên thế giới với hơn 1,46 tỷ người, theo sau là Pakistan và Bangladesh cũng nằm trong top đầu về dân số toàn cầu. Ba quốc gia Nam Á này chiếm tới gần một phần tư dân số thế giới nhưng chưa từng góp mặt chính thức tại sân chơi World Cup. Năm 1950, Ấn Độ từng được mời đặc cách tham dự nhưng rút lui vì bất đồng nội bộ và thời gian chuẩn bị gấp rút. Từ đó đến nay, những nỗ lực ở vòng loại vẫn chưa đủ để đưa bóng đá Ấn Độ tiến vào vòng chung kết. Mặc dù bóng đá luôn có sức hút với người dân địa phương, cricket mới là môn thể thao thống trị khu vực này do ảnh hưởng lịch sử từ thời thuộc địa Anh. Hậu quả là cơ sở hạ tầng và nguồn lực đầu tư cho bóng đá còn hạn chế, dẫn đến sự thiếu ổn định của các giải đấu trong nước. Ngay cả Indian Super League – giải đấu hàng đầu của đất nước này – cũng đang gặp khó khăn về bản quyền truyền hình và tài chính các câu lạc bộ.

Người hâm mộ Ấn Độ giương cao biểu ngữ vinh danh Sunil Chhetri, cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất mọi thời đại của đất nước
Trung Quốc với hơn 1,4 tỷ dân chỉ một lần duy nhất góp mặt ở World Cup năm 2002 nhưng không để lại dấu ấn khi thua cả ba trận và không ghi được bàn thắng nào. Nhà lãnh đạo Trung Quốc đã đặt ra mục tiêu trở thành cường quốc bóng đá bằng việc thúc đẩy phát triển cơ sở vật chất, đào tạo trẻ và thu hút các ông lớn tài trợ tham gia Chinese Super League (CSL). Dù nhận được sự hậu thuẫn mạnh mẽ từ các tập đoàn lớn và đổ rất nhiều tiền vào thị trường chuyển nhượng mùa hè, mô hình phát triển bóng đá của Trung Quốc chưa thực sự bền vững do hạn chế về quản lý tài chính và chính sách siết chặt chi tiêu. Trong khi đó, bóng đá nữ của Trung Quốc lại đạt được thành công nổi bật với nhiều lần dự World Cup nữ và từng lọt vào chung kết năm 1999.
Indonesia đứng thứ tư thế giới về dân số nhưng chỉ từng một lần dự World Cup dưới tên gọi Đông Ấn Hà Lan trước khi độc lập. Bóng đá là môn thể thao phổ biến nhất tại Indonesia nhưng hạn chế về hạ tầng và đào tạo khiến họ khó sản sinh những cầu thủ đẳng cấp. Gần đây, đội tuyển tận dụng nguồn cầu thủ gốc Indonesia sinh sống ở châu Âu để cải thiện trình độ như Patrick Kluivert dẫn dắt giúp đội lọt vào vòng knock-out Asian Cup 2023 và tiến sâu ở vòng loại World Cup 2026. Dù vậy, quốc gia này vẫn chưa một lần góp mặt ở sân chơi World Cup dưới tư cách quốc gia độc lập.

Các cầu thủ Indonesia ăn mừng chiến thắng trước Philippines ở vòng loại World Cup 2024
Nigeria là cái tên quen thuộc tại các kỳ World Cup với sáu lần góp mặt và ba chức vô địch châu Phi nhưng đã thất bại ở vòng play-off gần nhất, đánh dấu lần thứ hai liên tiếp vắng mặt tại ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh. Mặc dù sở hữu nhiều tài năng xuất sắc đang thi đấu tại các giải hàng đầu châu Âu và là ông vua của giải U17 thế giới, bóng đá Nigeria vẫn không tránh khỏi những vấn đề nội bộ nghiêm trọng như tranh chấp tài chính giữa cầu thủ và Liên đoàn Bóng đá Nigeria, dẫn đến đình công tập luyện trước trận đấu quan trọng.
Nga mặc dù có nền bóng đá lâu đời với nhiều thành tích đáng kể ở các giải lớn như tứ kết World Cup 2018 hay bán kết EURO 2008, hiện đang bị cấm tham dự các giải đấu của FIFA và UEFA do những căng thẳng chính trị liên quan đến chiến dịch quân sự ở Ukraine từ năm 2022. Lệnh cấm này ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của đội tuyển cũng như các câu lạc bộ hàng đầu như CSKA Moscow hay Zenit Saint Petersburg vốn quen thuộc với đấu trường châu Âu.

Tổng thống Nga Vladimir Putin chụp ảnh cùng chủ tịch FIFA, Gianni Infantino tại trận chung kết World Cup 2018
Ethiopia từng là một thế lực trong bóng đá châu Phi khi vô địch AFCON năm 1962 và có những thành tích tốt trong thập niên sau đó. Tuy nhiên, sự thiếu hụt về cơ sở vật chất, đầu tư cho đào tạo trẻ cùng nhiều yếu tố khách quan đã kéo lùi quá trình phát triển của đội tuyển quốc gia nước này suốt nhiều thập kỷ qua. Tại vòng loại World Cup sắp tới, Ethiopia cũng chỉ đứng áp chót bảng đấu với thành tích thấp.
Philippines có nền thể thao ưu tiên các môn như bóng rổ và quyền Anh hơn là bóng đá do ảnh hưởng lịch sử từ thời Mỹ đô hộ. Bóng đá nước này từng tụt xuống vị trí ngoài top 200 FIFA nhưng đã nỗ lực tập hợp nhiều cầu thủ có dòng máu Philippines sinh sống ở nước ngoài nhằm nâng cao trình độ đội tuyển. Thành quả là họ đã lần đầu tiên tham dự Asian Cup năm 2019 và giành điểm đầu tiên trong vòng loại World Cup. Tuy nhiên hiện tại họ vẫn chưa thể vượt qua giai đoạn vòng loại tiếp theo.
Việt Nam trải qua nhiều khó khăn do ảnh hưởng chiến tranh trong quá khứ nhưng đã xây dựng nền bóng đá chuyên nghiệp từ những năm 1990. Mặc dù nguồn lực kinh tế còn hạn chế so với khu vực và thế giới, niềm đam mê bóng đá ở Việt Nam rất lớn khi khảo sát cho thấy hơn ba phần tư người dân yêu thích môn thể thao vua. Đội tuyển Việt Nam đạt hạng khoảng giữa bảng xếp hạng FIFA châu Á song vẫn chưa thể giành vé tham dự World Cup. Bóng đá nữ Việt Nam cũng tạo dấu ấn qua lần đầu dự World Cup nữ năm 2023 dù chưa vượt qua vòng bảng.

Bóng đá Việt Nam đang phát triển mạnh mẽ mặc dù chưa giành vé dự World Cup nam